BA MƯƠI TẾT – MỪNG XUÂN KỶ HỢI
Năm
mới Kỷ Hợi, hình ảnh Chú Heo thân thuộc của mỗi gia đình Việt, với cuộc sống
đầy đủ, sung túc, đầy tài lộc sẽ đến với mọi người. Hình ảnh Chú Heo Vàng may
mắn đại diện cho năm mới 2019. Vì nó là con vật linh vật mang lại sự sung túc,
ấm no đầy đủ cho chủ nhân, Heo được xem là loài vật sung sướng nhất trong 12
con Giáp, hầu như nó chỉ việc ăn no rồi ngủ, không bận tâm tới bất cứ chuyện
gì, dân gian xem loại Heo là biểu tượng sự sung sướng, đầy đủ vật chất, thoải
mái về tinh thần.
Trong tâm tình hiếu thảo, chúng con muốn bày tỏ lòng biết ơn Viện Mẫu, vì một năm qua đã tận tụy, hy sinh phục vụ các tâm hồn đem lại niềm vui và hạnh phúc cho chúng con có đầy đủ của vật chất lẫn tinh thần. Đồng thời, xin tạ lỗi vì biết bao điều đã làm cho Viện Mẫu phải phiền lòng.
Trong tâm tình hiếu thảo, chúng con muốn bày tỏ lòng biết ơn Viện Mẫu, vì một năm qua đã tận tụy, hy sinh phục vụ các tâm hồn đem lại niềm vui và hạnh phúc cho chúng con có đầy đủ của vật chất lẫn tinh thần. Đồng thời, xin tạ lỗi vì biết bao điều đã làm cho Viện Mẫu phải phiền lòng.
Chị Phó bày tỏ tâm tình |
Tặng quà cho Viện Mẫu |
Viện Mẫu lì xì |
Thánh lễ Tân Niên |
Hái lộc đầu xuân |
MỒNG
HAI TẾT
“Mồng Một tết Cha – Mồng
hai tết Mẹ - Mồng Ba tết thầy”. Đây là phong tục của người Việt Nam trong những
ngày lễ Tết. Đối với người VIỆT chữ Hiếu luôn đứng đầu trong mọi đức tính của
con người. Con cái thảo hiếu với Cha mẹ khi còn sống, tưởng nhớ khi các ngài đã
khuất với việc cúng kiếng. Đối với người kitô hữu, thờ kính ông bà cha mẹ đã
khuất được dành trọn tháng 11 cầu cho các linh hồn, hay xin lễ và cầu nguyện… Cách
riêng Giáo Hội Mẹ của chúng ta muốn chúng ta dùng ngày đầu năm đặc biệt này, là
ngày mồng Hai Tết để nhớ đến công ơn của
tổ tiên, ông bà cha mẹ của chúng ta. Tục ngữ từ ngàn xưa đã nói:
“Mẹ cha vất vả nuôi mình
Từ khi trứng nước công trình
biết bao.
Làm con phải nhớ công lao,
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”.
Hiếu thảo đối với cha mẹ
không phải chỉ là một cảm tình tự nhiên hay là một qui định xã hội mà còn là một
điều răn Chúa dạy trong 10 điều Chúa truyền qua ông Môsê: “Thứ bốn thảo kính cha mẹ”. Và đây là
điều răn thứ nhất trong đạo làm người. Đạo Hiếu
không chỉ dừng lại nơi quan hệ huyết thống, người dân kitô hữu Việt Nam đã sống
hài hòa với truyền thống dân tộc ghi ơn đến những con người đã hy sinh cho Đất
Việt này. Đây cũng là dịp để con
cái nhìn lại cách sống của bản thân đối với ông bà cha mẹ như thế nào. Chúa Giêsu không chỉ nhắc nhở con người
về đạo làm con mà chính Ngài từ muôn thuở đã luôn là
Người Con đẹp lòng Chúa Cha. Chính Ngài cũng đã đi vào giữa thế gian và Ngài đã
luôn vâng phục hiếu kính với Mẹ Maria và Thánh Giuse.
Lạy Chúa là Cha rất nhân từ, Chúa dạy chúng con phải giữ lòng hiếu
thảo. Hôm nay nhân dịp đầu năm mới chúng con họp nhau để kính nhớ tổ tiên và
ông bà cha mẹ. Xin Chúa trả công bội hậu cho những bậc đã sinh thành dưỡng dục
chúng con, và giúp chúng con luôn sống cho phải đạo đối với các ngài. Chúng con
cầu xin ...
Đã có biết bao nhiêu câu
chuyện, vần thơ, những hình ảnh đi vào lòng người khi nói đến công ơn sinh thành
và lòng hiếu kính của con cái.
“Con người có cố có ông,
Như cây có cội như sông
có nguồn”.
Hay:
Người ta có cha có mẹ
Không ai ở chỗ nẻ chui
lên (Tục ngữ).
Và:
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong
nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là
đạo con.
Trong ngày Mồng Hai tết Kính nhớ
Ông Bà Cha Mẹ, cũng là một lần con cái nói lên lời tri ân với các bậc sinh
thành.
Niềm
Hạnh Phúc Đơn Sơ
M. Phanxico Fatima
Mới sáng sớm,
trời đã dầy đặc mây đen, những đám mây ở đâu cứ lững thững trôi về. Nghe nói có
siêu bão ở miền Bắc, nên miền Nam cũng bị ảnh hưởng. Trời mưa rả rít, gió rít
qua từng khe cửa, tôi không thể ra ngoài làm việc được. Ngồi trong nhà một mình, lại thêm cái khí se lạnh làm cho
tôi có cảm giác thoáng buồn. Tôi bật chiếc radio lên nghe xem có chương gì hay
không. Rà một lúc, tôi dừng lại ở đài FM, chương trình “đồng hành cùng gia ình Việt”.
Tôi được nghe bé Hoàng Anh (Đồng Tháp) tâm sự về hoàn cảnh éo le của gia đình
mình: một mẹ, hai con nhỏ sống trong một túp lều tranh rách nát ở ven đường,
gió lùa tứ phía. Rồi những đêm thức trắng do mưa bão dột ướt; những trăn trở
trước số tiền học phí của hai chị em; những giọt nước mắt nghẹn ngào: “con
thương mẹ con nhất trên đời…” của em bé vừa lên 8 tuổi…Tất cả dệt nên trong tôi
niềm xúc động dạt dào. Hình ảnh ba mẹ tần tảo tràn về trong tâm thức tôi.
Hồi
ấy gia đình tôi từ Bà Rịa – Vũng Tàu chuyển về Bình Thuận sinh sống. Ra đi với
hai bàn tay trắng và ba đứa con nhỏ nheo nhóc, cuộc sống trước mắt đầy dẫy
những khó khăn chung với cái khó khăn của cuộc sống xã hội lúc đó. Ba tôi dựng
tạm một túp lều vách lá cho cả gia đình che nắng che mưa, rồi đi khẩn hoang
phát rẫy lấy đất canh tác. Mẹ thì chăm nom sấp nhỏ, và tranh thủ giúp ba tôi
dọn dẹp vườn tược, trồng tỉa bắp khoai. Những bữa cơm sau cả ngày lao động vất
vả, là chút rau dền luộc, lấy nước làm canh được hái sau nhà và một ít cơm độn
khoai, sắn hay bo bo. Thi thoảng có ăn món ăn xa xỉ hơn là cái trứng luộc dầm
tương, hoặc ít nước mắn phi hành thơm sực nức cả nhà. Dẫu thiếu thốn như vậy,
nhưng gia đình tôi luôn tràn ngập tiếng cười. Ba mẹ tôi hiếm khi nào to tiếng
với nhau, mọi thành viên trong nhà trở nên nguồn lực động viên giúp nhau cố
gắng vượt qua đoạn khó khăn này. Điều khó khăn nhất và trở thành nỗi lo lắng
của ba mẹ tôi không phải là miếng cơm manh áo mà là đời sống thiêng liêng con
cái, việc đạo nghĩa khó vuông tròn. “Nhà thờ cách nhà chừng 7 – 8 cây số, đường đi lại sình lầy, nằm khuất dưới tán rừng rậm
rạp, phương tiện đi lại thì chưa có…” Mẹ tôi kể lại.
Sau
một thời gian, ba mẹ dành dụm được ít tiền, mua một chiếc xe đạp cũ, một thùng
đựng cà rem. Vậy là ba tôi bắt đầu hành trình bán cà rem dạo. Cứ độ 3 giờ sáng,
ba thức dậy, đạp xe ra xã chừng 8 cây số, mua đá lạnh sau đó quay đạp xe trở về
nhà mình. Còn mẹ ở nhà chuẩn bị sẵn sàng các nguyên vật liệu. Khi ba tôi về đến
nhà thì trời đã dần sáng, mấy chị em tôi đã thức dậy để giúp ba mẹ làm kem. Các
ống dài được đổ đầy sirô, bịt hai đầu, cho vào thùng có đá và muối, rồi mọi
người thay phiên nhau lắc. Tiếng kêu cồng cộc…cồng cộc…vang lên điều đặn cho
đến lúc cà rem đông lại. Thường hai đầu ống hay bị thấm nước muối nên phải cắt
bỏ đi, chúng tôi dùng nó như là phần thưởng sau một buổi lắc kem vất vả - đó
cũng là bữa điểm tâm của chúng tôi. Ba xếp cà rem vào thùng, những cây cà rem
mát lạnh, ngọt ngào đang bốc hơi. Sau đó, Ba đạp chiếc xe với thùng cà rem ra
xã để bán. Có hôm ngồi trong nhà nhìn ba, tôi thấy dáng ba mảnh khảnh, nước da
đen sạm rắn chắc như ngư phủ. Chiếc nón lá ba đội đã rách bươm, bộ áo quần bạc
màu với nhiều mảnh vá, đôi dép lào cũ kỷ đã theo ba tự bao giờ…Ba ngồi trên
chiếc xe đạp, lắc cái chuông nhỏ teeng teeng…teeng teeng…và dần dần khuất bóng
sau những tia nắng lấp lánh xuyên qua tán lá, tinh nghịch dội xuống mặt đường.
Mẹ
tôi vốn đảm đang, cần cù, chịu khó. Chưa bao giờ tôi nghe mẹ than thở vất vả
với các con. Mẹ thường dạy chúng tôi những bài học nhân bản, cầu nguyện qua các
câu Lời Chúa, ca dao, tục ngữ, qua những điều nhỏ bé trong cuộc sống và vạn
vật. Mẹ chẳng bao giờ kiệm lời nói yêu thương, chia sẻ, dạy bảo và lắng nghe
chúng tôi, dù có mệt đến mức độ nào đi nữa. Với đôi bàn tay thoăn thoắt khéo
léo, mẹ nhanh chóng thổi hồn vào mảnh vườn sau nhà. Những cây bắp đua nhau vươn
mình lên dưới ánh mặt trời, đơm hoa kết trái. Thêm vào đó là những cây ăn trái
như sầu riêng, nhãn, chanh…cũng tươi tốt theo tháng ngày. Đến vụ mùa, mẹ thường
dành những trái bắp ngon, đầy hạt làm quà cho mấy cha con như là một phần
thưởng cho những ngày lao công vất vả. Tôi vẫn nhớ mãi nồi bắp nếp nghi ngút
khói, thơm lừng đặt ở hiên nhà vào dịp trung thu. Mấy chị em ngoan ngoãn ngồi xếp
bằng đợi mẹ chia phần, ba tôi cũng giả vờ làm theo lũ trẻ chúng tôi ngoan không
kém. Mẹ tôi bắt lên lời kinh Lạy Cha, cầu nguyện tạ ơn Chúa vì đã cho gia đình
tôi một màu bội thu và mọi thành viên trong gia đình đều mạnh khỏe. Cả gia đình
tôi đã vui vầy dưới ánh trăng rằm tròn đầy như gia đình tôi vậy.
Đối
với ba mẹ, việc học hành của chị em chúng tôi rất quan trọng. Để lo cho các con
đến trường, ba mẹ đã hết sức tiết kiệm. Mọi khoản thu trong nhà ba mẹ đều dành
để mua sách vở và dụng cụ học tập và đóng học phí cho chúng tôi. Tôi vẫn không
thể nào quên ngày đầu tiên tôi đến trường; Buổi sáng mẹ gọi tôi dậy sớm, chuẩn
bị cho tôi một chén cơm nóng ngon lành, mẹ chải tóc, mặc cho tôi bộ áo quần mới
tinh, những quyển tập tinh nguyên với hương thơm dịu ngọt được mẹ xếp vào chiếc
cặp nhỏ rồi mang trên vai. Trước khi ra khỏi nhà, ba mẹ đứng bên cạnh tôi và
nói “Ồ, con gái nhỏ giờ đây nhìn thật chững chạc. Con đã lớn thêm một chút và
bắt đầu học những chữ cái đầu đời, con phải biết vâng lời cô giáo, vui vẻ với
các bạn trong lớp, siêng năng chăm chỉ học tập. Đặc biệt khi gặp khó khăn con
hãy nói với Chúa Giêsu, Người ở ngay bên cạnh con, Người sẽ giúp con …” bài học
ấy tôi hằng khắc sâu trong tâm trí. Ba đặt tôi ngồi trên chiếc xe đạp, rồi hai
cha con lướt nhẹ đến trường. Trên đường đi, tôi ôm đằng sau ba tôi với đôi bàn
tay bé xíu, tôi có thể nghe được tiếng thở nhè nhẹ của ba, hòa đều với tiếng
lộc cộc của bàn đạp, ba ngâm nga đọc cho tôi nghe bài thơ.
“Sáng mồng 5 tháng 9
Em mặc quần áo mới,
Đi đến ngày khai trường,
Vui hơn là đi hội.
Gặp bạn cười hớn hở
Đứa tay bắt mặt mừng,
Đứa ôm vai bá cổ
Cặp sách đùa trên lưng.”
Giờ đây dòng sông tuổi thơ ấy đã qua lâu lắm rồi. Nơi tôi ở
không còn là đồng không hiu quạnh, căn nhà vách lá mái tranh đã được thay bằng
cốt thép xi-măng. Lũy tre xanh trước nhà giờ chỉ là ký ức. Nhưng hương vị ngọt
ngào của cây cà rem, của trái bắp nếp từng gắn liền với tuổi thơ tôi vẫn còn
lại dư âm. Những con người vẫn còn đó, gia đình tôi vẫn tràn ngập tiếng cười,
của niềm hạnh phúc tình yêu. Nếu có ai đó hỏi tôi “Sống thánh là gì?” Tôi sẽ
không ngần ngại trả lời rằng: Đó là sống hết mình cho tình yêu.
Ba mẹ kính yêu ơi! Con cảm ơn Chúa đã cho con được làm con
của ba mẹ. Con cảm ơn ba mẹ đã làm gương cho con – dẫu là những cử chỉ hết sức
bình dị. Con biết rằng ba mẹ hằng hy sinh tất cả cho con cái, cả đời ba mẹ tín
thác vào Đấng Tối Cao. Nay con đã khôn lớn, đã rời khỏi vòng tay âu yếm của mẹ,
rời khỏi ánh nhìn trìu mến của ba. Nhưng con tin chắc rằng ba mẹ luôn là bệ
phóng cho con qua lời cầu nguyện.
Ba mẹ ơi, gia đình chúng ta sẽ cùng nhau nên thánh trong
tình yêu nhé.
Con gái nhỏ của ba mẹ.

![]() |
Thêm chú thích |
![]() |
Thắp nén hương tưởng nhớ về cha |


MỒNG BA TẾT - THÁNH HÓA
CÔNG ĂN VIỆC LÀM
Cuộc sống ấm êm hạnh phúc là ước nguyện
ước mãnh liệt của mỗi cá nhân, gia đình, xã hội; của thế giới trong mọi thời đại.
Việt Nam có truyền thống tốt đẹp là cứ
mỗi dịp tết đến xuân về, mọi người đều sum họp bên nhau để chia sẻ tình yêu
thương, trao nhau những lời cầu chúc tốt đẹp; cùng tạ ơn một năm cũ đã trôi qua
và khai nguyên những ước nguyện cho một năm mới đã về. Thật ý nghĩa biết bao
khi mọi tín hữu trong khắp cả nước dành một ngày đặc biệt ( Ngày mồng 3 tết ) để
hướng về ngày xin Chúa thánh hóa công ăn việc làm. Điều này nói lên niềm tin
mãnh liệt của dân Chúa vào Đấng tình yêu và quyền năng đang trông chờ Thiên
Chúa, hướng dẫn và chúc lành cho mọi công việc của mỗi người. Nhờ sự quan phòng
của Chúa, mỗi người hy vọng một năm mới sẽ đến bằng sự may lành, tốt đẹp và thịnh
đạt.
Hòa trong bầu không khí vui tết cùng
với tất cả mọi tín hữu bên ngoài. Trong Đan Viện cùng với nhịp đập ấy, hướng về
ngày thánh hóa công ăn việc làm để cầu nguyện cho mọi sinh hoạt của Đan Viện
cũng như cầu nguyện cho tất cả thành phần dân Chúa kể cả những người chưa biết
đến Thiên Chúa là ai? Lao động và cầu nguyện là linh đạo của đời sống đan tu, rất
gần gũi với cuộc sống lao tác của mỗi gia đình. Hôm nay trong bầu không khí
thánh thiêng, cộng đoàn dâng lên Chúa tất cả những công việc mà cộng đoàn đang
thực hiện nhằm mục đích mưu sinh và truyền giáo. Hết thảy được gói trọn với tất
cả lời tạ ơn, vì trong mọi sự, luôn có Chúa hướng dẫn, nâng đỡ và đồng hành để
cộng đoàn có được như ngày hôm nay. Đồng thời với tâm tình nguyện xin ơn Chúa
chúc phúc, thánh hóa để mọi dự định công việc của cộng đoàn trong năm mới, được
phát triển như lòng Chúa mong ước và nhằm mưu ích cho đời sống cộng đoàn và cho
Giáo Hội.
Tạ ơn Chúa một ngày lễ truyền thống
mang đến cho tâm hồn mỗi người, mỗi gia đình, cộng đoàn và xã hội niềm hy vọng
trong cuộc sống tương lai và những động lực vươn lên trong giây phút hiện tại,
nhờ vào tình yêu xót thương – Thánh hóa của Chúa.
Nhận xét
Đăng nhận xét